Chương 4 - Đức vua Trần Dụ Tông lên ngôi đã được mười bảy năm. Những năm đầu những quyền bính đều do Thái thượng hoàng Minh Tông điều khiển. Bởi thế, dù có mất mùa dân đói, nhưng việc chính trị vẫn được đánh giá là có nền nếp.Thượng hoàng Minh Tông mất. Đức vua tự mình nắm quyền chính. Vào Mùa Hè, tháng 4năm Đinh Dậu, niên hiệu Thiệu Phong thứ bảy, đức vua phong cho người anh là Trần Thiên Trạch tước Cung Tín Vương. Các cựu thần như Trương Hán Siêu, Nguyễn Trung Ngạn, Mạc Đĩnh Chi đã qua đời, triều đình bắt đầu rối loạn.Các gian thần kéo bè kết đảng lũng đoạn triều chính. Thấy triều chính hỗn loạn, mà gần đây nổi lên các nho sĩ càng thêm bất bình khi thầy giáo Chu dâng “Thất trảm sớ” mà đức vua bỏ qua lời can giám. Cái tên công tử bột này cũng thật là hiểu thời cuộc quá đi, mình đi học sử 12 năm trời chẳng hiểu hắn đang nói đến thời nào nữa, mà khoan đã thầy Chu chẳng lẽ là Chu Văn An? Đăm chiêu suy nghĩ 1 lúc, Thiên Mỹ càng nghĩ càng thấy đây không giống kịch, một cậu ấm cứ tưởng chỉ là một kẻ háo sắc lại có thể nói ra những lời về thế cục như vậy quả là không đơn giản. - Cô nương thật kỳ lạ, những nữ nhi xung quanh ta chưa ai xưng hô với ta như cô nương, họ thường khiêm nhường xưng tiện tì, tiện thiếp, tiện nữ, ngu dân. Chỗ cô nương phóng khoáng vậy ư? - Vậy sao, thế thì từ nay tôi sẽ thay đổi cách xưng vậy. - Không sao, không sao, thế này cũng rất thú vị. ha ha. Ta thực sự rất mến mộ cô nương từ lúc bắt đầu gặp gỡ, quả thật, cô nương rất đặc biệt, khác hẳn những người trước đây ta gặp, liệu cô nương có cho ta một cơ hội được chăm sóc bên cạnh cô nương hay không? Ặc người ngày xưa thật thẳng thắn, mới gặp đã đề nghị vậy rồi, ngày nay mấy chàng trai mà được vậy thì đã không có ai phải lập cái hội Forever Alone trên mạng rồi. - Ha ha, công tử lại trêu tôi rồi, chúng ta mới gặp có chưa đầy một ngày sao có thể tiến triển nhanh như vậy được, cần thời gian, cần thời gian, ha ha. - Vậy tức là cô nương cũng cho ta cơ hội rồi, vậy được ngày mai nếu cô nương thích ta muốn mời cô nương đi xem hội chùa, tham quan thắng cảnh nơi đây, cô nương thấy thế nào. “Hic cái gì mà cho cơ hội chứ, ta cho ngươi bao giờ”- Thiên Mỹ ôm đầu nghĩ, món ngon cũng chẳng dám ăn nữa, ngác đũa, thế này mà ăn chắc mắc nghẹn mà chết mất, haizz. - Thôi được hội chùa cũng được ta sẽ đi, giờ ta thấy mệt rồi xin phép công tử ta về phòng trước, vậy nhé. – Thiên Mỹ vừa nói vừa chuồn nhanh về phòng. Thiên Mỹ vừa về đến phòng liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn ngắm căn phòng nhỏ cũng chỉ ngang phòng ngủ thời còn chưa làm người mẫu của mình, vách gỗ, sàn đất, liền kề với 2, 3 căn phòng khách khác, không gian đen chỉ được thắp sáng bởi ngọn đèn dầu hắt hiu, 1 chiếc giường đơn giản, 1 bàn phấn, 1 cái bàn, 2 cái ghế. Thiên Mỹ khẽ thở dài nhớ lại thời còn đi học khó khăn ngày xưa mới thấy mấy năm gần đây mình quả thật ít về thăm cha mẹ, giờ muốn về thật là khó lại càng khó. Cô lại ôm mặt khóc không thể thành tiếng. Sáng sớm ngày hôm sau đã có tiếng Út gõ cửa gọi: - Cô nương, trang phục, nước rửa mặt đã chuẩn bị xong rồi, cô nương mau dậy đi, hôm nay cô có hẹn với công tử cô có nhớ không? - Cho tôi ngủ thêm chút nữa thôi…mà công tử nào chứ? Một lần nữa từ công tử lại làm Thiên Mỹ như được trở về với hiện tại, rất nhanh cô nhận ra đây không phải nhà mình, căn phòng dĩ nhiên cũng không phải phòng mình. Thiên Mỹ thở dài, ngồi dậy ra mở cửa: - Sớm như vậy đi đâu chứ? - Cô quên hôm qua hẹn với công tử đi hội làng rồi sao/ - Út vừa nhanh tay chuẩn bị nước khăn mặt để trên bàn, vừa nhắc nhở. - À vậy cũng không cần dậy sớm vậy, ta hôm qua không ngủ được nhiều. - Cô nương trời đã sáng bảnh mắt rồi đó, là công tử còn nhắc tiểu tì cho cô ngủ thêm một chút. - Thôi được, thôi được thế nào cũng được. - Cô nương màu tóc cô nổi bật vậy giờ tính sao giờ, nơi đó rất đông sợ rằng người ta nhìn thấy quả không thích hợp. Trầm ngâm nghĩ một chút Thiên Mỹ vỗ tay: - Đừng mặc nữ phục nữa, cho ta trang phục nam và một chiếc mũ là được. Chuẩn bị xong xuôi vị quý công tử cũng xuất hiện mời cô lên võng lọng ra cửa sau, hắn cũng thắc mắc trang phục Thiên Mỹ mặc, nhưng sau khi cô giải thích thì ồ lên tán thưởng. Trên đường đi hắn vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt truyện trên trời dưới biển để lấy lòng Thiên Mỹ nhưng cô không hề nghe, cô chỉ nhìn hàng quán đơn giản, phố xá nghèo nàn cũng có thể biết nơi đây làm ăn nhất định không khá khẩm gì. Chẳng mấy chốc họ đến nơi hội làng. Quả đúng là kì lạ dân cư buôn bán chẳng có bao người mà sau giờ đến hội làng lại đông như vậy chứ. Thiên Mỹ đem thắc mắc này hỏi vị công tử cô chưa kịp nhớ tên đi cùng, vị công tử đó trả lời: - Trước đây nơi này cũng không đến nỗi như vậy đâu, chẳng qua mấy năm nay triều đình xuống dốc, dân chúng mất mùa lại chịu tô thuế nặng nên việc làm ăn buôn bán ngày càng đi xuống, nhưng hội làng thì càng phải đi chứ, có đi mới cầu thần linh phù hộ cho họ nhiều việc thuận lợi, được mùa màng tươi tốt. - À công tử thật thông tuệ. – Thiên Mỹ cười vuốt đuôi hắn. Hắn hớn hở cười đáp, hai người không ngồi võng nữa mà quyết định đi bộ vì ở đây rất khó đi. Vừa đi vừa nhìn ngắm mà không biết từ lúc nào giữa dòng người đông đúc Thiên Mỹ đã khá xa nơi vị công tử kia. Cô chợt nảy ra ý nghĩ: “Hay là bỏ trốn? Bỏ trốn rồi không lo một ngày nào đó hắn lấy mình làm thê thiếp? Nhưng bỏ trốn rồi thì biết đi đâu, lấy cái gì mà ăn?” Còn đang suy nghĩ tiếp thì chợt một cánh tay đánh mạnh vào sau gáy, Thiên Mỹ lập tức ngất lịm. Hoàn chương 4
Chương 5 Khi Thiên Mỹ tỉnh lại đã là chiều ngày hôm đó, cô khẽ mở mắt thấy mình đang ở nơi khá tối tăm, một cơn đau dội đến từ sau gáy, phải mất một lúc cô mới có thể thích ứng nhìn tương đối rõ cảnh vậy xung quanh. Đây rõ ràng là một cái hang tối, cô đang nằm trên một phiến đá lớn, trong hang có một bấc đèn dầu hiu hắt soi chút ảnh sắc. Chợt bên ngoài nghe thấy có tiếng người nói chuyện: - Trần đại ca huynh tài thật đấy, rõ ràng mặt trang phục nam trang sao huynh biết đó là nữ nhi vậy? – Một giọng nam trẻ tuổi nói. - Đệ còn nhỏ sau này sẽ hiểu. – Người này có vẻ chững trạng hơn cậu nam trẻ trước, giọng nói khá trầm mà lạnh. - Haizz huynh đánh cô ta ngất lịm như vậy làm đệ phải cõng cô ta một quãng xa mỏi hết cả người haizz. Nghe đến đây Thiên Mỹ càng thấy lạ chẳng lẽ cô bị bắt cóc tới đây, đang định ngồi dậy xem xét thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động chắc hai người đó định đi vào hang. Thiên Mỹ vội vàng nằm xuống nhưng vì cái phiến đá này không phải giường tất nhiên cũng không bằng phẳng như giường, lúc cô nằm xuống khuỷu tay bị chạm vào một góc đã khẽ kêu “ui da”. Hai người ngoài hang nghe thấy vội chạy vào xem, đến lúc này Thiên Mỹ không thể giả vờ ngủ được nữa đành đưa mắt quan sát hai người vừa vào. Đúng là hai người con trai, một người cao hơn cô một chút, không nhìn rõ khuôn mặt nhưng vóc dáng khá khẻo mạnh, người kia thấp hơn một cái đầu, vóc dáng cũng nhỏ nhắn hơn. Hai người ăn mặt khá bình thường không có gì giống thích khách bịt mặt như trên phim cả. Người nam trẻ tuổi hơn lên tiếng trước: - Cô nương tỉnh rồi à, cô thấy ổn chứ? - Ổn gì chứ sao các người lại bắt ta đến đây, ta đâu có thù oán gì với hai người, ta còn chưa gặp hai người bao giờ? - Điều này… là thế này ta có việc cần nhờ cô nương giúp đỡ, nhưng chúng ta tuyệt đối không phải người xấu đâu! - Nhờ giúp đỡ cũng đâu cần phải đánh ngất người ta, mà ta cũng không giúp được gì các người đâu! - Để tôi giải thích một chút cho cô hiểu chuyện này… - Sơn, không cần kể cho cô ta sớm như vậy, cô nói đi giúp hay không giúp? – Người nam họ Trần lên tiếng cắt ngang lời người nam trẻ tuổi. - Thật là quá đáng mà, tôi giúp thì sao, không giúp thì sao mấy người đúng là bắt nạt người quá đáng mà. – Thiên Mỹ lớn tiếng trả lời, lửa giận bừng bừng cháy trong lòng. Tên họ Trần hừ lạnh nhếch mép nói với giọng đe dọa Thiên Mỹ: - Giúp, cô giữ lại được nửa cái mạng, xong việc ta có thể thả cô. Không giúp đừng nói đến việc ở đây lớn tiếng, ta cho cô một kiếm ở dưới âm phủ mà mặc cả với Diêm Vương! – vừa nói hắn vừa tiếng gần Thiên Mỹ gằn từng tiếng. Thiên Mỹ nuốt một ngụm nước bọt, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cô biết nếu ở hiện đại thì còn có thể dựa vào luật pháp mà cãi lại còn đây là cổ đại chắc chắn điểu này có thể xảy ra, kẻ nào theo ta thì sống, trái ý ta phải chết đã không còn gì lạ lẫm. Huống hồ ở đây lại là hang núi không ai qua lại, cô có chết ở đây cũng chẳng ai biết, giờ có hô hoán lại càng vô ích Thiên Mỹ đành dịu giọng đáp: - Được được, ta cũng không biết là rốt cuộc các người cần gì ở ta, nhưng có thể giúp ta sẽ cố gắng. Tên họ Trần có vẻ hài lòng với câu trả lời của Thiên Mỹ quay lưng nói với người tên Sơn: - Chúng ta xuất phát thôi. - Xuất phát đi đâu chứ? – Thiên Mỹ thốt lên hỏi nhưng ngay sau khi tên họ Trần quay lưng lại cô liền sửa thành: - A mọi người đi đâu tất nhiên ta phải đi theo để giúp rồi, hì hì. Tên họ Trần không nói gì thêm bước nhanh ra cửa hang. Người tên Sơn, gọi cô: “đi thôi”. Thiên Mỹ đành miễn cưỡng bước theo. Ra đến bên ngoài giờ chắc đang là đầu chiều, ánh nắng rực rỡ chiếu vào mắt Thiên Mỹ phải mất một lúc cô mới thích ứng được, giờ có thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người đi cùng. Tên họ Trần cao hơn, dáng người rắn chắc, nước da hơi ngăm, khuôn mặt ngũ quan tuấn tú, mày sắc, mũi cao nếu ở thời hiện đại hắn mà trắng thêm chút thì nhất định sẽ được phong danh hot boy mà với dáng người này khéo làm người mẫu cũng được. Việt Nam đang thiếu những anh chảng nam tính như vậy, giờ hot boy toàn mặt trắng, kẻ mắt, mặt vline phong cách Hàn Quốc hiếm gặp được người đẹp trai mà vẫn nam tính như anh chàng này. Chỉ có điểu lúc này Thiên Mỹ đang thành tù nhân của người ta đâu còn tâm trạng ngắm trai đẹp. Người con trai trẻ hơn đứng sau Thiên Mỹ khuôn mặt chất phác, nước ra ngăm đen, nếu không phải cậu ta cùng hội với kẻ bắt cóc chắc Thiên Mỹ còn tưởng cậu ta chỉ là người làm nông nghiệp, buôn bán bình thường, cậu ta xắn quần để lộ đôi chân đen nhẻm, rắn rỏi. Người đi trước nhanh chân, người đi sau giục Thiên Mỹ thật đúng là tù nhân khổ sở mà. Họ cứ im lặng đi như vậy đến khi trời bắt đầu tắt nắng Thiên Mỹ không chịu được nữa ngồi phịch xuống đất: - Không đi được nữa, quả thật không đi được nữa, ta đi hết chịu nổi rồi. – Thiên Mỹ vừa thở vừa nói, đời cô chưa bao giờ đi bộ xa như vậy, đợt đi xa nhất của cô là đi theo gia đình lên Yên Tử lễ bái cách đây đã 4 năm rồi. Gần đây Thiên Mỹ hầu hết toàn đi xe hơi, xe máy lấy đâu ra sức đi bộ lâu như vậy. - Cô mau đứng dậy đi, cô đi chậm quá nếu không phải vì cô thì chúng ta đã đến làng bên rồi đó. – Người tên Sơn lên tiếng, tên họ Trần, nhàn nhã đứng đợi dưới gốc cây không hề lên tiếng. - Đi chậm? Các người đi nhanh như vậy tôi đi theo không kịp chậm gì chứ, rốt cuộc chúng ta đi đến đâu vậy? - Đến kinh thành – Cuối cùng tên họ Trần đã lên tiếng. - Kinh thành? Hoa Lư? Thăng Long? - Là Thăng Long, cô nương à đến cả kinh thành Thăng Long cô cũng không biết sao? – Người tên Sơn lên tiếng. - Thăng Long? Tôi xin hai người đó, Thăng Long cách đây xa như vậy, có đi xe cũng mất cả buổi vậy mà định đi bộ? Không đi nữa, không đi nữa, không có xe làm sao đi xa như vậy được, đi đến đó chân ta không gẫy thì cũng tàn phế. - Cô không đi cũng phải đi. – Tên họ Trần lên tiếng khiến Thiên Mỹ lạnh cả sống lưng. Không nói hai lời hắn xông đến kéo tay Thiên Mỹ. Do kéo quá mạnh tay, chân cô lại đang tê dại khiến Thiên Mỹ ngã nhào xuống đất, chân tay đều xước hết. Thiên Mỹ liền A lên một tiếng rồi, ngồi dậy thổi chỗ khuỷu tay vừa ngã, khóc bù lu bù loa: - Các người thật quá đáng, đời tôi chưa bao giờ gặp người nào quá đáng như anh, có giỏi anh giết luôn tôi đi sống thế này thì ta sống phỏng có ích gì chứ, hu hu. Tên họ Trần thấy cũng hơi nặng tay lên liếc mắt tới người tên Sơn, rồi nói: - Sơn cậu cõng cô ta một đoạn vậy, chúng ta mau đi không thể chậm trễ hơn được. - Không đi ta đã bảo không đi! – Thiên Mỹ vẫn thấy tủi thân trong lòng. Hoàn chương 5 P/s: mình post bù chương này cho ngày hôm qua, mọi người nhớ ủng hộ mình nhé! Chú thích một chút về cách xưng của Thiên Mỹ không phải vì mình nhầm tôi với ta mà do Thiên Mỹ đã ý thức được mình không còn ở hiện tại và nghe tên công tử Trọng Cường nhắc lên có sửa lại cách xưng. Còn ở trên do quá ấm ức lên có đoạn cô nói “tôi” với bản thân rồi sau đó lại trở về “ta”
Chương 6 Tên họ Trần đã mất kiên nhẫn: - Cô không đi vậy ta lập tức giết cô tại đây. – lời vừa dứt nhanh như chớp một lưỡi kiếm xoẹt qua đầu đặt ngay kề cổ Thiên Mỹ. Hơi lạnh của thanh kiếm làm cô rùng mình, nhưng vào giờ phút này Thiên Mỹ lại không cảm thấy sợ nữa, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, uất ức, một dòng nước mắt kẽ chảy xuống ấm nóng trên gò má cô, đôi mắt tưởng đã dừng khóc vì đau giờ lại tiếp tục rơi lệ. Thấy tình hình trở lên tồi tệ hơn, lại thấy Thiên Mỹ khóc sợ hãi như vậy, người tên Sơn vội đứng ra can ngăn: - Trần đại ca hãy bình tĩnh lại, nóng vội phỏng có ích gì, để đệ khuyên cô ta! Tên họ Trần không nói lời nào thu kiếm lại rồi tiến lên phía trước quay lưng lại không thèm nhìn Thiên Mỹ. Người họ Sơn điềm tĩnh hơn khuyên Thiên Mỹ: - Cô đừng chấp huynh ấy, huynh ấy chỉ hơi khó tính thôi. Ta thấy cô nương không nên ngồi đây như vậy nữa, quả thật chúng ta đã rất nhường nhịn cô nương rồi, cô nương đi chậm như vậy sẽ làm hỏng việc lớn của chúng ta. Thú thực lúc nhìn thấy cô ở hội làng ta chỉ nghĩ cô nương là một tên nhà giàu cùng bè lũ quan tham đã muốn ra tay thay dân trừ đạo. Trần đại ca nhận ra cô là một cô nương xinh đẹp, mà lúc này người mà chúng ta cần chính là cô nương nên mới bắt cô về đây. Thật sự nếu cô nương không muốn đi cùng, đến đoạn đầu làng tiếp theo chúng ta có thể thả cô nương, và rồi muôn dân trăm họ sẽ dài thêm những ngày tháng khổ cực, có cô nương giúp sức ta tin việc lớn của chúng ta nhất định sẽ thảnh, ta khẩn thiết trông cậy cô nương suy nghĩ lại. – Nói xong người tên Sơn vội quỳ xuống chắp tay thành khẩn. Thiên Mỹ sửng sốt trước hành động đột ngột này của hắn, cô cũng biết dù hiện đại hay cổ đại gốc của đàn ông rất quý không thể tùy tiện quỳ, liền hô lên: - Xin hãy đứng dậy cho, ta sao nhận được đại lễ thế này, huống hồ ta không biết có giúp được gì các người, ta giờ gia đình cũng không biết ở đâu cũng chẳng có nơi nào để đi, nếu thật sự ta quan trọng như vậy ta cũng không tiện từ chối hơn nữa chân ta đang bị thương quả thật không đi được xa như vậy. – Vừa nói cô vừa chỉ vào phần chân rớm máu. - Không sao, chút vết thương nhỏ mai là lành, chắc cô cũng thuộc gia đình khá giả nên không chịu được cực, để ta cõng cô đi một đoạn, cô hãy ngồi lên lưng ta đây. – Người tên Sơn đưa lưng cho cô ngồi lên. - Thật ngại quá! – Giờ cô đành leo lên lưng người tên Sơn đi. Tên họ Trần phía trước không nói gì, chỉ lẳng lặng đi trước, anh chàng Sơn nhanh chân theo sau. Tuy cõng theo Thiên Mỹ nhưng sức vóc dẻo dai, đôi chân thoăn thoắt họ đi còn nhanh hơn lúc cô đi bộ. Chẳng mấy chốc tới một quán trà gần gốc cây mát, chắc đây là đầu làng, cả 3 dừng lại xuống uống chè nghỉ ngơi, không gian mát mẻ, cây xanh, đồng lúa rộng, nhưng Thiên Mỹ vừa đói vừa mệt ngồi phịch xuống ghế, cầm chén uống ừng ực hết cả chén. Chè ở đây tuy không phải loại cao cấp gì nhưng còn ngon gấp bội trà đá cổng trường đại học cô ngày xưa, uống xong cô thấy khoan khoái trong lòng, tâm trạng cũng khá hơn. Hai người con trai đi cùng cũng ngồi xuống ghế uống nước chè. Người tên Sơn mở gói bọc ra đưa cho Thiên Mỹ một miếng cơm nắm bảo cô ăn đi. Từ sáng tới giờ Thiên Mỹ chưa có gì bỏ vào bụng thấy cơm không khách sáo cầm lấy bắt đầu cắn. Nhưng ngày từ miếng đầu tiên cô đã nhặt ra không biết bao nhiêu là sạn rồi, hơn nữa còn cắn vào hạt sạn ê cả răng, Thiên Mỹ xuýt xoa: - Ui da, cơm gì nhiều sạn như vậy sao ăn được chứ! Hai người đi cùng còn chưa kịp lên tiếng, bà lão bán nước đã vừa cười vừa rót cho cô thêm chén nước: - Ha ha vậy công tử này tưởng được ăn cơm trắng gạo thơm sao? Nói thật với cậu có cơm mà ăn là tốt lắm rồi đó, nhà lão cả tuần ăn chỉ có khoai với ngô mà ăn thôi. Thấy vậy cô cũng không nói thêm gì nữa chỉ lẳng lặng ngồi nhặn sạn mà ăn, hai người bên cạnh cũng không nói gì thêm, anh chàng tên Sơn lên tiếng thưa chuyện với bà lão bán nước. - Thưa bà, gần đây có quán trọ nào qua đêm không? - Có, có chứ, các vị chắc là người nơi khác đến, để ta chỉ giúp cho, cả làng này chỉ có một nhà cho trọ duy nhất, chỉ cần đi qua cổng làng tầm 30 bước là tới. - Cả làng mà chỉ có một quán trọ thôi sao? – Thiên Mỹ buộc miệng hỏi. - Phải, làng này ít người, dân cư đói kém đã bỏ đi khắp nơi làm ăn, người ở lại phần lớn là người già và trẻ em, khách đến đây cũng không nhiều, thứ nhiều nhất ở đây chỉ có ăn xin mà thôi. - Lão bà cũng lớn tuổi rồi lên về sớm một chút kẻo gặp kẻ xấu, thôi chúng con xin phép đi trước. – anh chàng tên Sơn lên tiếng cáo từ rồi đặt chén xuống. - Tụi con xin phép đi, chào bà. – Tên họ Trần lễ phép như vậy làm cho Thiên Mỹ không khỏi giật mình. Lúc định thần lại liền hô lên: - Khoan đã, tôi đã ăn xong đâu, đồ khó ăn như vậy sao có thể không uống nước mà nuốt được chứ. Nè … nè sao đi nhanh vậy tôi còn bị đau chân mà! – Thiên Mỹ quay lại chào bà lão rồi nhanh chóng lê cái chân theo sau. Được một lúc cô chợt nghĩ: “kì lạ sao mình phải đi theo họ, nhân cơ hội này cứ trốn đi có phải tốt không”. Đang nghĩ đến đó còn chưa kịp hành động Thiên Mỹ đã bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình. Quả như lời bà lão nói khắp nơi vạ vật những người ăn xin gầy gò ốm yếu, vừa nhìn thấy họ là khách lạ nhưng chân nhanh tay sán lại gần, đang hoảng hồn thì bất thình lình một cánh tay đưa ra túm lấy chân Thiên Mỹ. Thiên Mỹ cúi xuống thấy một người ăn xin tuổi trung niên, gầy gò, rách rưới, đang ôm chân cô, rên hừ hừ, miệng không biết đang nói gì. Quá hoảng sợ cô nhảy lên hét toáng, miếng cơm nắm ăn sắp hết rơi xuống đất, lập tức có 2, 3 người ăn xin xông vào tranh nhau cướp. Thiên Mỹ sợ quá vội chạy tới túm tay người đi trước, người đi trước dừng cước bộ, nhíu mày nhìn xuống tay cô. Lúc này Thiên Mỹ mới ý thức mình vừa làm một việc thật không nên làm. Túm tay ai không túm lại đụng ngay tay của tên họ Trần! Hoàn chương 6
Chương 7 Phản xạ tiếp theo tất nhiên là Thiên Mỹ nhanh chóng buông tay cười hì hì: - Do ta sợ quá, hì hì, thật ngại quá. Người đằng trước không nói gì cả bước nhanh về phía trước. Anh chàng tên Sơn, đến gần cười cười nói: - Cô nương may mắn lắm rồi đó chứ bình thường là kẻ động đến một góc áo của huynh ý cánh tay nhất định đã không còn. Cô nương xem ra chân vẫn còn đau, để ta cõng cô đến nhà trọ nghỉ ngơi vậy. - Đúng là ma vương khát máu, có động đến tay mà cũng làm quá. – Thiên Mỹ lẩm bẩm. - Hì phiền huynh thật ngại quá… - Sơn! Cậu rảnh cõng người như vậy thì mau lên phía trước tìm đường đi! - Đệ đến đây, đến đây. Cậu quay ra nói với Thiên Mỹ: “Thật ra đó là phản xạ tự vệ của huynh ý thôi.” Rồi nhanh chóng chạy lên phía trước 2 người đi tìm đường. - Xì chẳng phải bà lão bảo cứ đi thẳng là tới sao còn xem đường gì nữa chứ. – Thiên Mỹ lại tự nói nhỏ một mình, bước chân cô vẫn chậm chạp vì đau. Kì lạ là người đằng trước cô mọi khi đi rất nhanh nay cũng bước chậm dần như để chờ cô, chẳng lẽ cô hoa mắt nhìn lộn sao. Không gian dần trở lên im ắng, hai người cứ đi vậy mà không nói một lời. Ánh chiều tà đỏ au dần buông xuống chiếu rõ thân ảnh của hai người. Anh chàng tên Sơn từ xa chạy lại phá tan khung cảnh im lặng, buồn tẻ lúc này. - Trần đại ca, tới rồi, tới rồi! Hai người nhanh chân đến quán trọ. Gọi là quán trọ nhưng đây cũng chỉ là một mặt tiền nhỏ bán quán ăn, ông chủ lâu không thấy khách vừa nhìn thấy có ba người vào liền đon đả ra bắt chuyện: - Ba vị từ xa tới để trọ sao? Chỗ chúng tôi còn rất nhiều phòng trọ trống, ba vị có muốn gọi đồ ăn, thức uống gì không? - Không cần đâu ông chủ, cho chúng tôi hai phòng giá cả rẻ một chút là được. – Anh chàng tên Sơn lên tiếng. Nụ cười trên miệng ông chủ tắt ngấm, nhìn từ đầu đến chân ba người. Thấy có mỗi Thiên Mỹ ăn mặc xem ra là người có tiền nhất, khuôn mặt khôi ngô chắc là công tử nhà giàu, nhưng trang phục lại rách, hai người đi cùng trang phục đơn giản xem ra là tùy tùng vậy mà gọi có hai phòng rẻ chắc bủn xỉn không chịu chi tiền rồi, sẵng giọng nói: - Được để ta bảo tiểu nhị đưa 3 vị vào 2 gian phòng trong góc. Nghĩ ngợi một chút, mỉm cười bổ sung: - Ta thấy vị công tử này trang phục đã rách, nên mua thêm y phục để thay đi, chỗ chúng ta cũng bán cả y phục đó. - Cám ơn ông chủ không cần đâu. – Anh chàng Sơn mỉm cười đáp lễ. - Ta đâu hỏi ngươi, ta hỏi công tử mà. Vị công tử thấy thế nào? Thiên Mỹ vừa đến đã ngồi phịch xuống ghế, đang ngồi tu nước ừng ực thấy hình như gọi mình mới quay ra trả lời: - Ta không có tiền đâu, có gì cứ hỏi hai vị đây là được. – vừa nói vừa chỉ tay vào hai người đi cùng. Ông chủ bĩm môi, quay đít không nói một lời. - Thôi, mọi người cũng mệt rồi mau đi nghỉ đi. – Anh chàng Sơn vừa đi trước vừa nói. Ba người được tên tiểu nhị dẫn vào sau nhà có 4 – 5 gian chắc ở đây ít khách nên cũng chỉ có mấy phòng trọ này. Tiểu nhị dẫn họ vào hai gian phòng xập xệ nhất trong tất cả, đưa chìa khóa cho họ rồi bỏ đi cũng không nói thêm gì. - Khoan đã, cho chúng tôi hai chậu nước vào hai phòng nhé! – Anh chàng Sơn nói với tiểu nhị. - Được! – tên tiểu nhị miễn cưỡng trả lời. Thiên Mỹ bước vào một trong hai gian phòng thấy bên trong bốc lên mùi ẩm mốc, xung quanh cứt gián chuột khá nhiều xem ra phòng này quá ít người vào. Cô phải đưa tay lên bịt mũi thích ứng dần, may mà phòng còn có cửa sổ. Khi cô mở cửa sổ ra thì bên ngoài là một khu vườn nhỏ trồng rất nhiều rau xanh, khi không khí ngoài vườn lọt vào thấy gian phòng cũng dễ chịu hơn, ánh sáng cũng rõ hơn. Thiên Mỹ mới thấy trong phòng có một chiếc giường và một chiếc bàn với hai chiếc ghế, trên bàn có một ấm nước với hai cái chén. Khi Thiên Mỹ tiến lại gần thì phát hiện ra trong ấm vốn chẳng có giọt nước nào cả. Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, Thiên Mỹ ra mở thì ra là tên tiểu nhị bưng nước vào, vừa đặt nước lên bàn liền tính đi ngay nhưng lại bị Thiên Mỹ gọi lại: - Khoan đã sao nước lạnh ngắt vậy, cho ta chút nước ấm đi, còn nước trong ấm này cũng không có nữa! - Vị huynh đài này thật là, gọi có phòng giá rẻ mà bày đặt nhiều vậy, một mình ta còn phải chẻ củi nấu cơm, phục vụ các khách khác chứ đâu rảnh đun nước cho mấy người, ta bưng nước đến là tốt lắm rồi đó. - Theo ta thấy quán trọ này làm gì có khách mà ngươi bày đặt bận bịu chứ. – Thiên Mỹ đáp trả hắn. - Thôi được, thôi được ta pha cho ngươi ấm trà thế được chưa, thật lắm chuyện mà. – Tên tiểu nhị tức tối nói rồi bỏ đi. Mỉm cười đắc ý, Thiên Mỹ bắt đầu lấy nước rửa mặt mũi, chân tay, bụi đường, cẩn thận rửa mấy vết xước, rồi lại xuýt xoa vì đau. Cô cảm thấy số phận đang an bài nghịch cảnh cho bản thân, hoàn cảnh bây giờ lại khó tin đến bất ngờ, rốt cuộc vì sao số phận lại đưa cô tới đây? Câu hỏi này bao giờ sẽ được giải đáp, bao giờ cô được trở về?. Hôm nay cô còn có thể đi cùng họ ăn cơm nắm, nhặt hạt sạn, nhưng nếu lúc này mà bỏ đi không khéo cô trở thành một trong những người ăn xin ngoài kia. Tệ hơn nữa biết đâu lại bị những kẻ còn xấu hơn bắt vào lầu xanh, xã hội phong kiến thật quá khó khăn cho một người vốn làm việc liên quan đến bán nhan sắc như cô. Nhớ lại những thứ được học ở đại học cũng chẳng có gì hữu ích cho lúc này, huống hồ cô còn học cho xong chứ không hề đi đủ. Ngày xưa cô bước vào đại học Kinh tế cũng chỉ để lấy tấm bằng bươn trải cuộc sống, không nhờ tham gia thi tuyển người mẫu và may mắn trở thành người mẫu nổi tiếng chắc cô không thể mỉm cười vui vẻ trong ba năm qua. Gia đình Thiên Mỹ không khá giả nhưng cuộc sống cũng đủ để cô chưa hề lo nghĩ đến cái ăn, rồi khi cô kiếm được tiền một cách khá dễ dàng lại thấy cuộc sống cũng khá đơn giản, vậy mà giờ đây rơi vào hoàn cảnh này cô mới thấy mọi thứ trước kia thật tốt biết bao. Đang miên man trong suy nghĩ, tên tiểu nhị gõ cửa đưa ấm nước mang vào, theo sau là anh chàng tên Sơn cũng vào phòng đưa cho cô mấy miếng cơm nắm và hỏi han: - Chân cô nương thế nào, không sao chứ? - Ta ổn cảm ơn huynh. - À phải rồi chúng ta chưa giới thiệu với nhau, ta tên là Nguyễn Văn Sơn quê ở Thanh Hóa, còn người đi cùng ta là Trần Kiệt, huynh ý nói rằng chỉ cần ở nước Nam thì nơi đâu cũng là quê huynh ý vì vậy chưa từng thấy huynh ý nhắc tới quê mình. Còn cô nương, tên cô là gì, từ đâu đến? - Ta tên Thiên Mỹ, nhà ta…nhà ta ở một vùng hẻo lánh miền Bắc, nói chắc huynh cũng không biết đâu, cám ơn huynh đã mang cơm cho ta, bụng ta đang đói meo rồi! – Thiên Mỹ mỉm cười cám ơn. Văn Sơn lần đầu thấy Thiên Mỹ mỉm cười với mình khuôn mặt bất giác đỏ lên, lúng túng đáp: - Ha ha không có gì. Thiên Mỹ? Tên cô nương quả thật hay quá, vậy không có gì nữa ta…ta về phòng trước cô nghỉ ngơi đi. – Nói xong anh ta đi lùi dần về phía cửa, hoảng hốt như sợ Thiên Mỹ phát hiện mình đỏ mặt. Thiên Mỹ nhịn cười chào tạm biệt anh ta rồi, lại nhặt sản ăn cơm, đi cả ngày thật mệt mỏi cô nhanh chóng ngả lưng chìm vào giấc ngủ sâu. Trời gần sáng chợt có người nó nhỏ bên tai Thiên Mỹ: - Mau dậy đi có cướp! – Là giọng của Trần Kiệt! Hoàn chương 7 Phan_1 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_9 Phan_10 end Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK